
Bắt Mặt
-
2 tháng 11, 2025
4 tháng 10, 2025
Nguyễn Như Huy
Trong các tác phẩm của mình, Nguyễn Như Huy thể hiện cả sự dí dỏm lẫn hài hước. Ta có thể thấy ở bước chuyển dịch vai trò từ một giám tuyển/triết gia sang một nghệ sĩ, các tác phẩm của ông mang đậm dấu ấn của việc hữu hình hoá tư tưởng . Khuôn mặt luôn là một thành tố quan trọng trong hoạt động nhận thức của con người. Ta thể hiện cảm xúc qua khuôn mặt mình, và cũng quan sát những thay đổi vi tế & dịch chuyển trạng thái trên khuôn mặt những người khác, từ đó nắm bắt và tiếp nhận các thông tin. Các chuyên gia tâm lý học cho rằng: trong não bộ chúng ta, các nơron phản chiếu (hệ thống tế bào thần kinh gương - mirror neurons) giữ vai trò thiết yếu trong sự phát triển xã hội của loài người: việc nhìn thấy ai đó cười sẽ kích thích một phản ứng bắt chước vô thức trên cơ mặt của ta, mang lại niềm vui; tương tự, chứng kiến ai đó khóc có thể khơi dậy sự đồng cảm và lòng trắc ẩn.
Ngành công nghiệp giải trí chính là “người thực hành” của cơ chế nơ-ron gương này, song các bối cảnh văn hóa lại hình thành nên những “mã khuôn mặt” khác nhau. Trong phim ảnh và truyền hình châu Á, việc khóc tự thân đã trở thành một quá trình giải trí. Từ phim truyền hình dài tập, phim gia đình, hài kịch cho đến bi kịch, các diễn viên thường kết thúc bằng việc khóc cùng nhau, khơi gợi cộng hưởng cảm xúc nơi khán giả. Đây vừa là một nền văn hóa của việc khóc, vừa là sự giải trí của việc khóc. Nguyễn Như Huy nắm bắt chính xác hiện tượng này, khai thác nó bằng một phong cách châm biếm kiểu Châu Tinh Trì, buộc người xem phải đối diện hết gương mặt này đến gương mặt khác.
Bên cạnh gương mặt khóc của các diễn viên ở tác phẩm Mặt 01, nghệ sĩ đưa chính khuôn mặt mình vào tác phẩm Mặt 02: phóng chiếu hình ảnh trên một màng vải và để khuôn mặt ấy bị xoắn vặn một cách cơ học khi chiếc xe đồ chơi chuyển động hỗn loạn bên dưới màn chiếu. Hình thức tự trình diễn ấy ẩn chứa nhiều tầng ẩn dụ; riêng với tôi, nó có thể được hiểu như một diễn giải biểu tượng cho quá trình Homo sapiens (người tinh khôn) tiến hóa thành Homo technicus (người công nghệ). Một mặt, toàn cầu hóa thôi thúc ta phải tái hình dung những tự sự đương đại của châu Á; mặt khác, với tư cách con người, ta không ngừng thương lượng lại vị thế của mình trước những công nghệ mới. Như học giả truyền thông Marshall McLuhan từng đề xuất: truyền thông và các giao diện công nghệ chính là phần kéo dài của cơ thể và các giác quan loài người; vậy thì, khuôn mặt – cái giao diện cơ bản và trước nhất của mỗi người trong chúng ta với thế giới – đặt ra câu hỏi: trong bối cảnh đó, sự kéo dài này sẽ trở thành một dạng thức biểu đạt mới ra sao?
Từ Biennale Nghệ thuật châu Á 2021 đến nay, tôi luôn tìm cách khảo sát mối quan hệ giữa chủ nghĩa vị lai châu Á, châu Á đương đại và quá khứ của châu Á. Tôi nhận thấy rằng, trong nghiên cứu về hiện tượng hình dung châu Á được gọi là techno-orientalism (tạm dịch: Đông phương luận công nghệ), các diễn ngôn Hollywood thường phóng đại quá mức yếu tố công nghệ, đến độ chủ thể con người gần như biến mất hoàn toàn. Ngược lại, phim ảnh và truyền hình châu Á lại cường điệu hóa gương mặt tới mức công nghệ dường như không còn chỗ đứng trong một thế giới chỉ xoay quanh con người. Những thử nghiệm nghệ thuật của Nguyễn Như Huy đã phơi bày sự phi lý trong căng thẳng này và hiện hình nó thành một cấu trúc mạch lạc. Giá trị lớn hơn cả là ở chỗ nghệ sĩ không sa đà vào những diễn giải dài dòng, mà thông qua hình ảnh chính mình, khởi tạo một đối thoại mạnh mẽ, một phép biện chứng sắc bén.
(Bài viết của giám tuyển Nobuo Takamori)
CÁC TÁC PHẨM
ẢNH TRIỂN LÃM
MÔ TẢ TÁC PHẨM
Mặt 01
Tác phẩm video màu đơn kênh Mặt 01 làm nổi bật khuôn mặt ở vị trí trung tâm – vừa như một phương tiện biểu đạt, vừa như một biểu tượng văn hoá. Tác phẩm trình chiếu loạt diễn viên (trong đó có cả nữ diễn viên nổi tiếng Như Quỳnh), lần lượt phơi bày chỉ mỗi gương mặt họ trước ống kính, trong cảnh diễn rơi nước mắt. Những gì xuất hiện không đơn thuần là một nghiên cứu về diễn xuất, mà là một cuộc khám phá về việc khóc lóc như một động thái vượt khỏi chính hành vi ấy.
Trong bối cảnh phim truyền hình châu Á, khóc lóc từ lâu đã được mã hóa như một yếu tố cốt lõi của sự giải trí, một phương tiện được tính toán sao cho khêu gợi ra được các phản ứng từ khán giả. Ở đây, tuy nhiên, sự khóc lóc ấy lại được tái cấu hình thành ra một tập hợp vừa mang tính trừu tượng vừa châm biếm: trừu tượng, -ở việc loại bỏ yếu tố kể chuyện để cô lập một dấu hiệu cảm xúc thuần túy; châm biếm, -ở sự phản tư và phê phán các quy ước sến súa trong truyền thống kể chuyện châu Á.
Bằng cách tập trung vào các khuôn mặt theo cách này, Như Huy nhấn mạnh vai trò của chúng như thể một bình chứa văn hoá, tức một giao lộ nơi cảm xúc, bản sắc và kỳ vọng xã hội cắt ngang nhau.
Tuy nhiên, chính vì cái sức nặng văn hóa này, khuôn mặt cũng bị lật tẩy rằng- nó không phải là một địa điểm của sự biểu đạt chân thành-, mà chỉ là một giao diện bị biến dạng thành biểu tượng, -tức là bị trừu tượng hóa khỏi chính cái cảm xúc mà nó muốn truyền tải
=========
Face No.2
Xây dựng dựa trên sự cam kết dai dẳng của ông với motif khuôn mặt, Face 02 của Nguyễn Như Huy lại có tính nội chiếu, sử dụng khuôn mặt của chính ông như chất liệu trung tâm của tác phẩm. Nghệ sĩ chiếu khuôn mặt của mình lên một màng vải, nay đã trở thành một bề mặt mỏng và sẽ lồi lõm theo sự chuyển động của những chiếc xe đồ chơi ở bên dưới. Khi những chiếc xe nhỏ này chạy hỗn loạn dưới bề mặt màng vải, các đặc điểm trên khuôn mặt được chiếu lên đó sẽ bị biến dạng và tái định hình liên miên—khiến chính khuôn mặt của nghệ sĩ trở thành một chân dung bất ổn. Đôi khi, nó đầy phóng đại hài hước theo kiểu nét mặt làm trò của một anh hề; những lúc khác, nó gợi nhớ đến cú co giật của một cơn co thắt không tự nguyện, lơ lửng giữa hài hước và bất an.
Sự méo mó liên tục của khuôn mặt này có hồi vọng từ cái truyền thống của phim hài Châu Tinh Trì, mà ở đó nỗi đau và sự hài hước cùng tồn tại trong một động thái duy nhất. Tuy vậy, trong tác phẩm của Nguyễn Như Huy, cái cảnh tượng này lại không chỉ là một video vui nhộn mà đã trở thành một ẩn dụ cho các điều kiện của cuộc sống đương đại, nơi mà áp lực từ các phát minh công nghệ và chuyển hoá công nghiệp đã ép cong và tái cấu hình cả bản sắc cá nhân lẫn vị trí của chính người nghệ sĩ trong xã hội.
Face 02 do đó đưa lên sân khấu một màn diễn tương tác phức tạp giữa máy móc cơ khí và con người, giữa hài hước và đau đớn, giữa cá nhân và tập thể. Tác phẩm miêu tả cái khuôn mặt không phải là bề mặt ổn định của bản ngã, cũng chẳng là một chỉ hiệu minh bạch cho cảm xúc. Trái lại, nó là địa điểm của một cuộc đàm phán liên tục—và do đó, bị kẹt cứng giữa sự thể hiện và trừu tượng hoá, chủ động và bị động.
Bằng cách này, Nguyễn Như Huy đã mở rộng cuộc truy vấn của ông về khuôn mặt như một bình chứa văn hóa, tiết lộ sự mong manh của nó cùng khả năng phản ảnh những thay đổi rộng lớn hơn trong chính thế giới xung quanh.









