top of page

thân|thể

-
September 21, 2021
August 21, 2015
Doãn Hoàng Lâm

'thân|thể' bao gồm các tác phẩm mới và chưa từng công bố của Doãn Hoàng Lâm - một trong những họa sĩ tài năng và thành công của Hà Nội. Học tập và trưởng thành từ trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam, Lâm thuộc một trong những lứa hoạ sĩ đi trước, được đào tạo một cách hàn lâm và trải qua những thử thách, rèn giũa của hệ thống giáo dục nghệ thuật đã từng thời hết sức nghiêm ngặt.


Tự nhiên như vốn đã thế, Lâm sở hữu cảm quan tinh tế của người nghệ sĩ và tinh thần làm việc kỷ luật của người làm nghề. Anh tìm tòi, khai thác từng chất liệu hội hoạ một cách nhạy cảm và sáng suốt; tận dụng ngôn ngữ và giá trị nội tại của chúng làm nền tảng cho các ý tưởng và thử nghiệm; và sử dụng chúng làm phương tiện giao tiếp giữa người xem và thế giới tinh thần của mình. Vì thế trong tranh Lâm, sơn mài thường gợi nhắc tới chiều sâu, lụa - tới sự mong manh, sơn dầu - như sự đầy đặn, màu nước - như sự soi sáng… Đối với người nghệ sĩ này, quá trình bền bỉ rèn luyện các thực hành căn bản như kí hoạ và life drawing, hay thấu hiểu các yếu tố tưởng chừng đơn giản như sử dụng cọ nào, vào mục đích gì, xử lý từng loại màu ra sao... quan trọng không kém công việc tư duy, phản tư, sàng lọc và sáng tạo. Song song tồn tại, hai quá trình này giúp định hình một ngôn ngữ hình ảnh và biểu hiện một tầm nhìn nghệ thuật chỉ tồn tại ở Lâm.


Với bốn tác phẩm sơn mài và năm tác phẩm sơn dầu, thân|thể biến đổi không gian Manzi thành các phong cảnh vừa mênh mang vừa gần gụi - khiến người xem liên tưởng tới những bức hình chụp dải ngân hà; đồng thời mang đầy những gợi ý riêng tư, gợi cảm về cơ thể con người. Những khối hình nửa vời, tựa vóc dáng cơ thể như đang trôi nổi trên mặt toan, dần dần xuất hiện từ sau tấm màn. Đôi khi, chúng quay lưng về phía ta – có vẻ tổn thương hay đang che giấu điều gì; nhưng phần lớn thời gian - với một tâm thế khẳng khái và dữ dội - chúng buộc ta phải đối diện với lớp da thịt trần trụi, thân thể lệch lạc và tư thế đầy thách thức của chúng. Ở đâu đó trong ngân hà lạ lùng này, người xem bắt gặp những mảnh vụn mang dáng dấp các bộ phận cơ thể: một đầu gối gập khúc, một bầu ngực chảy xệ, một thủ hình biến dạng, một đôi chân dang rộng hay tứ chi quằn quại. Bằng phương pháp tái tạo hình dạng và biến đổi tỷ lệ, người nghệ sĩ đã liên tục trừu tượng hoá, bóp méo, phóng đại cơ thể con người; khiến nó vừa trở thành biểu tượng của khao khát và ca tụng cái đẹp; vừa trở thành bái vật tôn sùng mù quáng và hiện thân của bạo lực. Ở đây, người nghệ sĩ đã đặt cái thường nhật lệch một độ so với hiện thực và biến cái thân thuộc thành kì dị; khiến các giác quan của ta bị xáo trộn và điểm nhìn bị di dời; buộc ta phải đặt ra các chất vấn về ranh giới mỏng manh giữa sự quyến rũ và cám dỗ, giữa bình thường và bất bình thường, giữa đạo đức và vô đạo đức.

CÁC TÁC PHẨM
​ẢNH TRIỂN LÃM
ĐÊM KHAI MẠC

Xem thêm về nghệ sĩ

bottom of page