
lần theo bức tường đá và chúng tôi thấy cái máy phát điện
-
13 tháng 7, 2025
13 tháng 6, 2025
Lê Đình Chung
Khai mạc: 18.30 tối thứ Sáu | 13.06.2025
Trưng bày: 11.00 - 19.00 (thứ Ba - Chủ Nhật) từ 14.06 - 13.7.2025
Manzi Exhibition Space, số 2 Ngõ Hàng Bún, Ba Đình, Hà Nội
***
“Lần theo bức tường đá và chúng tôi thấy cái máy phát điện” là một khảo cứu dài hạn của Lê Đ.Chunh về một cộng đồng di dân tái định cư tại vùng đất được biết đến với cái tên ‘vùng kinh tế mới’ trong những năm Đổi Mới (từ giữa thập niên 1980 đến đầu thập niên 1990), cụ thể tập trung tại khu vực Di Linh, Lâm Đồng.
Họ là một phần của làn sóng di dân từ đồng bằng, thành thị tới các vùng trung du, miền núi, biên giới, theo chính sách phân bổ lại dân cư, lao động và tái thiết thời hậu chiến của Chính phủ Việt Nam. Đời sống bị thúc ép phải tái lập trên những tàn tích còn lại của thời kỳ thuộc địa Pháp: các đồn điền trồng trọt vốn bỏ hoang trong chiến tranh, dần trở thành nông trường sản xuất, khu định cư được dựng lên trên nền nhà máy cũ, và chạy dọc theo bức tường đá - xác tích còn lại của nhà máy chế biến chè - hệ thống dẫn nước ngày trước được tận dụng để chạy máy phát điện thô sơ. Những thao tác "chiếm đoạt, tái sử dụng" ấy là tự nhiên và tất yếu để thích nghi, để tồn tại, nhưng đồng thời lại hàm ý những phi lý trong dáng vẻ lẳng lặng mà trớ trêu của một cuộc thương lượng với lịch sử.
Loạt tranh trên giấy dó của Lê Đ.Chunh được giới thiệu trong lần mở xưởng này là những ghi chép, quan sát trực tiếp của bản thân nghệ sĩ, một kiểu tư liệu hoá những dồn nén chồng lớp từ ký ức, từ va chạm cá nhân với các dấu tích vật chất và trải nghiệm cộng đồng. Trong những bố cục tưởng như tuỳ ý, những đặt để có vẻ phóng túng, các chi tiết lẻ tẻ bày ra thoạt trông hết sức vặt vãnh và ngẫu nhiên, nhưng bởi vì liên tục trở đi trở lại, chúng quấy nhiễu cái nhìn và ngấm ngầm gợn lên suy tư:
Là đám lửa cháy trước nhà thờ,
Là con ngựa cõng một cặp vú,
Là đôi tình nhân bị sét đánh,
Là những con chó biểu cảm kỳ quái, hành động ám muội, âm thầm báo hiệu một biến cố,
Là một đám đông tụ tập, hân hoan chờ đợi giờ phát sóng một chương trình giải trí hiếm hoi,
Là những người không rõ diện mạo nhưng thống nhất với mũ trùm sùm sụp, chụm đầu bàn tán hay ghé vai đụng độ trong cơn say?
Có người mang nạng…
Có người cầm một “bó đuốc - lưỡi gươm”?
CÁC TÁC PHẨM
ẢNH TRIỂN LÃM
Không một nhân vật chính nào được xác lập, tất cả dường như chỉ là những vai phụ thoáng qua, di chuyển rồi biến mất giữa một phối cảnh lạc lõng bấp bênh: bóng đổ bị vo tròn thành một lỗ đen, một tấm ván gỗ chao đảo, cái bàn lật úp, chiếc thang dựng lệch, hay một chiếc ô tô nằm ngửa bụng. Mọi thứ chất chồng như những dữ kiện thô chuẩn bị cho một truyện kể hư cấu dài kỳ; hoặc giống như một tập phác thảo cho một bộ phim dài tập với mê cung trùng điệp tình tiết và cú ngoặt.… Nhưng rồi tất thảy trật đi, vuột mất, không lắt léo ẩn dụ, không gồng mình dẫn dắt, tất cả chỉ tạm thời lửng lơ trong một nỗ lực cắt-dán-thu-lưu mang tính cá nhân. Và cũng chính từ những nhiễu loạn, vụn vặt ấy ta bắt được cái bóng dáng giằng co, chật vật thầm lặng của cả một thế hệ, hé ra phần nào ký ức cộng đồng…
Ngoài loạt tranh trên giấy dó, đợt mở xưởng lần này còn giới thiệu tác phẩm tương tác “99 % Tetris Game | the cold war is over… almost (tạm dịch: chiến tranh lạnh đã kết thúc… gần như vậy). Tetris (Тетрис) là trò chơi xếp hình nổi tiếng với các khối tetromino (cấu tạo từ 4 ô vuông) rơi từ “trên trời” – do kỹ sư Liên Xô Alexey Pajitnov sáng tạo năm 1984 và là tựa game đầu tiên được xuất khẩu ra thế giới từ Liên Xô, bất ngờ bùng nổ toàn cầu khi đến tay người chơi Mỹ qua máy Game Boy của Nintendo. Lê Đ.Chunh cũng lớn lên với những kỷ niệm về chiếc máy chơi game cầm tay ấy. Lấy lại câu slogan quảng cáo Tetris tại Mỹ năm 1988: “The Cold War is over... almost.” anh đã tạo ra một phiên bản xếp hình phi lý của riêng mình. Trong đó khối vuông logic được thay bằng những “mảnh ghép” đời thường: cuốc, thuổng, liềm, bao cát, con vật, cây trồng, nồi niêu, dép cao su, áo quần đang phơi....cắt ra từ những ảnh chụp do chính nghệ sĩ ghi lại xung quanh khu vực tường đá của nhà máy trà cũ. Cũng như trong Tetris, các mảnh ghép này rơi xuống trong một khung hình cố định, người chơi vẫn có thể điều khiển xoay, đẩy sang trái phải, nhưng bởi vì không có quy luật hình khối, chúng không bao giờ “ăn khớp” để tạo thành một hàng hoàn chỉnh. Không có vừa vặn, không có hoàn tất, ghi điểm — ở đây, những hình thù lạ lẫm cứ chất chồng, vênh lệch, tự triệt tiêu trong một trật tự phi lý. Tác phẩm nhẹ nhàng kết nối ký ức cá nhân với những biến động rộng lớn hơn, từ một vùng đất đang biến đổi, cho đến hồi âm xa xăm của một trật tự thế giới cũ đang nứt vỡ — không để chất vấn, bình luận mà chỉ giả định một cảnh huống khôi hài: khi những mảnh ghép không bao giờ khớp, trò chơi sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ – và vì lẽ gì?
____________________
Bức tường đá – cứng đầu, câm lặng, chẳng mảy may sụp đổ, cũng không thể bị đập bỏ – ban đầu chỉ là một di sản thuộc địa chẳng ai buồn gọi tên hay truy tra gốc gác. Vậy mà dựa vào đó, người ta dựng lên một mái nhà, đào một giếng nước, bắt đầu một tuổi thơ. “Lần theo bức tường đá” với Lê Đ.Chunh không còn là một hành vi ghi nhớ cá nhân nữa – mà có lẽ sẽ là một hành trình dài băng qua vùng chồng lấn giữa địa tầng ký ức, xoay quanh những đứt gãy âm ỉ giấu mình của lịch sử – một khoảng trống mở ra vô vàn khả năng và mộng tưởng.
ĐÊM KHAI MẠC
