Spatium
-
January 2, 2025
December 20, 2024
Lương Văn Việt
Dành cho những ngày cuối năm này, tại không gian triển lãm của manzi sẽ có một đợt mở xưởng điêu khắc rất đặc biệt của nghệ sĩ Lương Văn Việt mang tên 𝘚𝘱𝘢𝘵𝘪𝘶𝘮
SPATIUM - LƯƠNG VĂN VIỆT
𝗠𝗮𝗻𝘇𝗶 𝗘𝘅𝗵𝗶𝗯𝗶𝘁𝗶𝗼𝗻 𝗦𝗽𝗮𝗰𝗲, 𝟮 𝗻𝗴𝗼̃ 𝗛𝗮̀𝗻𝗴 𝗕𝘂́𝗻, 𝗕𝗮 Đ𝗶̀𝗻𝗵, 𝗛𝗮̀ 𝗡𝗼̣̂𝗶
𝗠𝗼̛̉ 𝗰𝘂̛̉𝗮 𝘁𝘂̛̣ 𝗱𝗼
Cuộc nghịch chơi (với không gian, thời gian, vật liệu và hình thức) nhiều mạo hiểm và khó lường này gồm hai kỳ:
Kỳ 1: MỞ XƯỞNG LÀM VIỆC - từ 20. 12. 2024 đến 2. 1. 2025 (10.00 - 16.00)
Trong vòng hai tuần, nghệ sĩ sẽ trực tiếp có mặt và thực hiện một tác phẩm sắp đặt-điêu khắc kích thước lớn ngay tại phòng triển lãm. Manzi và nghệ sĩ thân mời các bạn qua chơi trong suốt thời gian thi công này.
Kỳ 2: GIỚI THIỆU TÁC PHẨM - từ 5.1 - 19.1.2025 (11.00 - 19.00)
Bỏ ngỏ là đã hoàn thiện hay còn dở dang, khối sắp đặt-điêu khắc / không gian điêu khắc mở cửa đón khán giả ghé thăm và mời gọi những tương tác trực tiếp.
_______________
Spatium là một từ Latin, hiểu nôm na là ‘không gian’, nhưng bao hàm nhiều khái niệm trong nhiều ngữ cảnh khác nhau: có thể chỉ nơi chốn tồn tại chung chung của thế giới hữu hình, không gian vật lý chi phối bởi các định luật của tự nhiên, hoặc phần diện tích bị can thiệp và chiếm dụng, một đại lượng cần tính toán và cân nhắc trong kiến trúc và xây dựng. Nếu chiếu ra những bối cảnh trừu tượng hơn, từ ‘spatium’ cũng là xuất phát điểm cho các khái niệm và lý thuyết trong nghiên cứu xã hội hay triết học, chỉ những khoảng rỗng, kẽ hở, thành tố định hình nên khoảng cách, sự kết nối hay nhận thức về sự tồn tại của cá thể và phần còn lại xung quanh nó.
Hơn cả một thực hành điêu khắc (theo nghĩa làm ra một vật thể ba chiều), Spatium của Lương Văn Việt xuất hiện và diễn ra tại phòng triển lãm manzi là cuộc tạo hình không gian và chất vấn không gian trên nhiều khía cạnh. Đã từng là địa điểm của hơn 30 trưng bày lớn nhỏ, với những tác phẩm đa dạng hình thức, chất liệu liên tục suốt 5 năm qua, phòng triển lãm manzi lưu lại đủ mọi vết tích can thiệp lên không gian: xây thêm, đập bỏ, treo lên, đào xuống; giờ đây toàn bộ gian phòng lại được là phẳng, dọn trống và chuyển về đơn sắc một màu trắng - một sự trút bỏ, rút sạch theo lối lội ngược về sơ khởi, trở về trạng thái thuần nhất: rỗng và trong, như chuẩn bị và đợi chờ. Những tấm thép corten khổ lớn được chuyển vào, thi công tạo hình, ghép nối lại thành khối điêu khắc duy nhất, treo lơ lửng với hệ thống trụ đỡ, để người xem tới đi quanh, cúi xuống và nhòm lên. Các công đoạn được thực hiện trong một không gian đồng nhất như vậy đã chập lại làm một tất thảy: xưởng làm việc - công trường thi công - phòng trưng bày. Nơi chốn giờ đâu chỉ đợi chờ được choán lấp và chiếm lấy, nó sẽ trực tiếp dung dưỡng và tạo tác. Không gian tác động đến hình thái cấu trúc và hiện diện của vật thể; ngược lại vật thể điêu khắc khi chuyển động và thích nghi trong không gian đồng thời cũng vặn lại vần điệu và xáo động nhịp thở của không gian chứa đựng nó. Bằng cách đó, tác phẩm điêu khắc không còn gói trong một đơn vị xác định và bất biến hay một hiện diện độc nhất thông qua hình khối, trọng lượng, thể tích giữa một phông nền trắng nữa, mà chính bản thân không gian: gồm vật bao chứa và vật được chứa, phần bị chiếm dụng và phần để ngỏ, toàn bộ những ‘đặc và rỗng’, những ‘có và không’ mới là tác phẩm cuối cùng.
Ngoài khía cạnh cụ thể và hiện hữu ấy, cuộc chơi điêu khắc của Việt còn tiềm tàng những bất ngờ không đoán định trước được tại những khoảng trống và kẽ hở
giữa ý niệm và tiến trình,
giữa tưởng tượng và thực tế,
giữa vật liệu công nghiệp và tạo tác thủ công,
giữa tính toán kỹ thuật và cân nhắc thẩm mỹ.
Biến số cũng ẩn tàng trong cách thức tiếp cận của đợt mở xưởng này: sự luân chuyển, song đôi của không gian sáng tác và không trưng bày: từ một môi trường vốn luôn riêng tư, thường khép kín và dễ dàng kiểm soát, nhằm vỗ về những trải nghiệm nội tâm cá nhân của người nghệ sĩ khi làm nghề, giờ đồng thời lại là không gian ngoại tại, bất định, trực diện đón nhận và hồi đáp những tương tác từ công chúng.
Spatium tại manzi lần này, bởi vậy đích thực là cuộc chơi ngông, đầy dũng cảm của người nghệ sĩ luôn tin tưởng vào bản thân quá trình sáng tạo. Như một người lữ hành kiên định, Việt bước không ngừng trong một hành trình cứ đi mãi mà không mong cầu điểm cuối; không nghi ngại, anh mở lòng với tất thảy những phát lộ tự nhiên và tất yếu trên hành trình ấy, dẫu đó là thách thức hay thất bại.